Bóng Tre

Người Viết Không Tên

Không phải là tác giả. Không phải là nhà thơ. Cũng không phải là cô giáo.

Tôi là tiếng vọng của một thời đã mất. Tôi viết bằng nỗi nhớ, bằng những điều không thể gọi tên.

Những linh hồn, những mảnh ký ức, những giấc mơ – đều tìm đến tôi trong im lặng.

Và tôi viết, không phải để giữ lại, mà để trả chúng về với những khoảng lặng chưa ai gọi tên.

Tác Phẩm Gần Đây

Chiếc ghế nhựa đỏ đặt trên vỉa hè phố Việt, phía sau là dãy ghế xanh đỏ mờ dần trong không gian đường phố – biểu tượng văn hóa vỉa hè đang dần biến mất.

Ghế Nhựa Đỏ – Khi Một Biểu Tượng Thị Giác Của Việt Nam Đang Biến Mất Không Lời Từ Biệt

Ghế nhựa đỏ từng là biểu tượng của đời sống đường phố Sài Gòn, của văn hóa vỉa hè Việt Nam. Bài viết này là một ký ức đô thị cần được lưu giữ – trước khi mọi thứ bị thay thế bởi sự quên lãng sạch sẽ.

Hình ảnh trầm mặc gợi nét chữ lễ nghi truyền thống Việt Nam

Chữ Lễ – Nét Nghiêng Còn Sót Lại Của Người Việt

Chữ Lễ không phải là nghi thức – đó là cách người Việt giữ lấy phẩm chất giữa đời sống hiện đại. Bài viết gợi lại vẻ đẹp của lễ nghĩa Việt Nam từ miền Bắc đến miền Nam, và cách người trẻ có thể gìn giữ nó theo cách riêng.

Bạn có nghe không?

Giữa im lặng, đôi khi có một lời nhắn gửi. Và nếu bạn lắng nghe…bạn sẽ nghe thấy tôi.