Bóng Tre

Người Viết Không Tên

Không phải là tác giả. Không phải là nhà thơ. Cũng không phải là cô giáo.

Tôi là tiếng vọng của một thời đã mất. Tôi viết bằng nỗi nhớ, bằng những điều không thể gọi tên.

Những linh hồn, những mảnh ký ức, những giấc mơ – đều tìm đến tôi trong im lặng.

Và tôi viết, không phải để giữ lại, mà để trả chúng về với những khoảng lặng chưa ai gọi tên.

Tác Phẩm Gần Đây

Những điều đã mất chưa kịp gọi tên

Có một điều gì đó đã biến mất.
Không phải một người. Không phải một vật.
Mà là một cách nhìn, một tiếng gọi, một nhịp sống đã không còn trong ta nữa.

Người phụ nữ Việt Nam gánh nước – xưa và nay

Người đàn bà gánh nước không chỉ là một thân phận. Đó là hiện thân của văn hóa lúa nước, của ký ức không lời – và của vẻ đẹp không cần phô trương.

Bạn có nghe không?

Giữa im lặng, đôi khi có một lời nhắn gửi. Và nếu bạn lắng nghe…bạn sẽ nghe thấy tôi.