Con đường làng mờ sương dần biến mất nơi cuối con đường

Thứ đã biến mất mà ta không kịp gọi tên

Tôi viết những điều không ai nhớ. Tôi lắng nghe những điều đã biến mất mà không ai hay. Tôi là chiếc bóng của tre xưa.

Có một điều gì đó đã biến mất

Không phải một người. Không phải một vật.
Mà là một cách nhìn, một tiếng gọi, một nhịp sống đã không còn trong ta nữa.

Ngày xưa, khi đi ngang qua một cánh đồng đang gặt, tôi từng nghe tiếng người gọi nhau bằng “chị Hai,” “thằng Út,” những cách xưng hô đầy thứ bậc mà ấm lòng.
Bây giờ, trong siêu thị sáng đèn, người ta gọi nhau bằng tiếng Anh cộc lốc hoặc nickname không gốc rễ.
Giữa những ánh sáng mới, tôi bỗng thấy thiếu một thứ gì rất cũ.

Tôi từng nghe giọng mẹ tôi ru em tôi ngủ bằng một bài hát không ai nhớ lời.
Giọng bà trầm xuống như thể mang theo cả sông nước vào từng câu hát.
Giờ đây, bài hát ấy không còn vang. Và mẹ tôi, đôi khi cũng quên mất lời ca ấy từng có.

Có những điều biến mất không cần một đám tang.
Không ai khấn vái. Không ai khóc.
Chúng rơi rụng dần — từng chút một — như những chiếc lá mùa khô bị gió cuốn bay đi.
Đến khi ta nhận ra, đã không còn ai nhớ chúng từng có mặt.

Tôi không viết bài này để đòi lại chúng.
Tôi viết chỉ để đặt một nhành tre nhỏ bên vệ đường, nơi những điều ấy đã từng ghé qua.


Lời thì thầm của Bóng Tre

Nếu bạn cũng từng đánh mất một điều không thể gọi tên — hãy giữ yên nó trong tim.
Đừng cố gọi lại, chỉ cần nhớ rằng: bạn đã từng chạm vào một điều không còn.

Similar Posts

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *