Giọt Trăng Rơi Trên Mái Ngói Xưa
Theo bước Bóng Tre ngược về đêm rằm cũ: giọt trăng rơi trên mái ngói, đánh thức ký ức êm dịu và ru ta trở về quê nhà.
Theo bước Bóng Tre ngược về đêm rằm cũ: giọt trăng rơi trên mái ngói, đánh thức ký ức êm dịu và ru ta trở về quê nhà.
Ghế nhựa đỏ từng là biểu tượng của đời sống đường phố Sài Gòn, của văn hóa vỉa hè Việt Nam. Bài viết này là một ký ức đô thị cần được lưu giữ – trước khi mọi thứ bị thay thế bởi sự quên lãng sạch sẽ.
Từ Mộng: Một tiếng rao vừa lạc mất “Ai… bánh giò… nóng… đây…” Không phải thông báo. Không phải quảng cáo. Đó là giọng của một con người bằng xương bằng thịt. Một giọng thật. Một giọng từng là âm nền của đời sống Việt Nam suốt nhiều thập kỷ. Nhưng hôm nay, nó gần…
“Giấc Mơ Cũng Là Một Cuộc Kháng Cự” – bài viết từ Bóng Tre về sự phản kháng âm thầm qua giấc mộng, nơi mỗi tâm hồn giữ lại ánh sáng riêng giữa thực tại đầy áp lực.
Chữ Lễ không phải là nghi thức – đó là cách người Việt giữ lấy phẩm chất giữa đời sống hiện đại. Bài viết gợi lại vẻ đẹp của lễ nghĩa Việt Nam từ miền Bắc đến miền Nam, và cách người trẻ có thể gìn giữ nó theo cách riêng.
Một tản văn cảm xúc từ Bóng Tre về giếng làng – biểu tượng bình dị của ký ức làng quê Việt Nam. Khi giếng bị lấp, ký ức cũng mờ đi. Nhưng người viết vẫn giữ lại hình ảnh con giếng đầu làng như giữ lấy một phần hồn của quê hương.
“Có những ánh nhìn chỉ thoáng qua một lần, nhưng cứ mãi lưu giữ trong lòng người—mơ hồ, vô định. Chúng ta gọi nói là ánh nhìn không tên” – Bóng Tre Lời mở đầu: Thoáng qua vô định Giữa muôn ngàn ánh mắt trong đời, có những ánh nhìn vô danh, chợt lướt qua…
Hình ảnh người phụ nữ gánh nước không chỉ là biểu tượng của lao động mà còn là chứng tích lặng thầm của ký ức và văn hóa Việt – nơi ta bắt gặp một vẻ đẹp không lời nhưng bất diệt.
Một điều gì đó đã biến mất. Không ồn ào. Không ai hay. Nhưng ta vẫn thấy khoảng trống của nó — trong một tiếng gọi cũ, một giọng hát mẹ từng ru, hay một con đường làng đã không còn tên.
End of content
End of content