Giọt trăng rơi trên mái ngói xưa phủ rêu dưới ánh trăng rằm – minh họa sơn mài bán trừu tượng.
Share this article

Đêm co tròn như lòng tay ấm.
Trong tĩnh lặng, giọt trăng rơi – tách mình khỏi mảng mây cuối, khẽ chạm mái rêu và ngân lên âm thanh mong manh của hồi ức.

Khi Đêm Nhỏ Lại Trong Một Giọt Trăng Rơi

Có khoảnh khắc ta chỉ cần cúi đầu nghe hơi thở đất trời. Đêm tháng Tư đứng yên, sân gạch còn thơm mùi nếp mới ủ. Trên cao, vầng trăng rằm căng đầy như quả tim vừa hé nhịp. Khi ánh bạc phủ lên đường ngói cong, tôi thấy ký ức rút mình nhỏ bé như tằm ươm tơ.

Làn khói bếp tan vào lá tre,
Chuông dế chạm sông đêm khẽ khàng.
Một giọt trăng rơi – ướp mùi lúa chín,
Đánh thức ngực tôi rung lên dịu dàng.

Mùi mạ non trộn ngai ngái rơm lật mặt phơi đêm. Tiếng ếch đã tạnh; chỉ còn nhịp gối tre rít khẽ trong lồng cũ. Trong bóng đen dịu mỏng, giọt trăng rơi men theo sống ngói, trượt chậm, giống như hơi thở cuối của trời rót tặng người thức muộn.

Mái Ngói Xưa – Nóc Nhà Của Những Giọt Trăng Rơi Chưa Ngỏ

Nhà ngoại tôi nuôi bao mùa rằm trên lưng ngói. Những viên âm dương chồng lớp rêu xanh. Tôi nhớ ngoại hong cốm dưới hiên: nồi đồng đỏ lửa, mùi nếp rang quện ánh trăng, thơm như câu chuyện cổ. Ngoại bảo “cốm biết trăng hay trăng biết cốm, ai mà hay.”

Cha tôi mỗi đầu mùa mưa lại trèo lên thay ngói mẻ. Tiếng búa cốc cốc nghe như trống báo vụ cấy. Thỉnh thoảng, ông ngừng tay, ngửa mặt ngắm trăng mới. Trong bóng lưng ướt sẫm ấy, tôi nghe lời chưa thốt: giữ lấy mái ấm, giữ tiếng ru mẹ, giữ những gì không gói nổi vào vali khi rời quê.

Giọt trăng rơi cạnh giọt mồ hôi,
Cả hai đều trong suốt,
Và đều kể chuyện kiên trì.

Hành Trình Trăng Rơi – Thật Chậm

Nhà thơ ví giọt trăng như kim đồng hồ mù: không nhích theo giây mà theo nhịp lắng của tâm. Tôi lặng nhìn giọt sáng lăn trên đỉnh ngói, chầm chậm, dường như chẳng muốn chạm đất. Thuở bé, tôi hỏi: Khi giọt trăng rơi hết, tuổi thơ có tàn? Giờ, tôi hiểu: giọt ấy tan vào mắt, thành đường sáng dẫn ta về mái cũ mỗi khi lòng lạc lõng.

Đêm nay, mái ngói cũ vẫn đứng nhưng người đổi thay. Ngoại đã khuất, bếp vắng hơi khói cốm. Cha không còn sức trèo lên chỉnh ngói; tiếng búa trao lại cho lũ cháu. Giọt trăng vẫn rơi, chỉ khác người nhặt là chúng tôi. Trong tiếng lặng sân gạch, tôi nghe nhịp ru xa:

“Mau về thôi, hỡi những kẻ mải miết;
Kịp nhìn giọt trăng rơi trước buổi bình minh.”

(Khám phá thêm nguồn gốc văn hoá trăng rằm tại trang Trăng Rằm – Wikipedia.)

Ru Lại Nỗi Dịu Dàng – Gìn Giữ Giọt Trăng Rơi Cho Mai

Thành phố phơi mình dưới đèn neon – ánh sáng bê tông nuốt trăng. Trên bàn làm việc, tôi giữ ảnh mái nhà ngoại đêm rằm; góc ảnh mờ nhưng giọt trăng vẫn len trong ngói. Mỗi lần mệt, tôi nhìn giọt ấy, nhớ ngoại: “Trăng rót cho ai biết lắng, còn kẻ ồn ào chỉ nghe tiếng xe.”

Chúng ta giữa guồng deadline có còn “mái ngói xưa” trong lòng? Có thể là mùi lá ổi, khúc hát ru, bữa kho quẹt dầm trăng. Nếu bỏ quên, giọt trăng rơi sẽ lạc vào lãng quên, và mầm dịu dàng khô rốc nơi phố.

Xin một đêm tắt điện thoại,
Trả ánh trăng về mái cũ,
Để nghe giọt trăng rơi
Nhắc ta làm người đủ mềm.

Gìn giữ không cần cử chỉ lớn: in ảnh mái ngói thành bookmark, kể con cháu chuyện cốm biết trăng, thắp nén nhang rằm dù ở Sài Gòn hay Seoul.

(Đọc thêm Chữ Lễ – Nét Nghiêng Còn Sót Lại Của Người Việt để gặp một giá trị khác đang chờ ta gìn giữ.)

Bóng Tre Gửi Một Khúc Thầm

Trăng gõ nhẹ trên đầu ngói,
Lá tre nghiêng, chờ cơn gió lùa qua.
Ta nâng niu giọt trăng rơi cuối mùa,
Giữ nguyên vẹn một làn sương tuổi nhỏ.

Nếu bài viết chạm ký ức trăng rằm trong bạn, hãy chia sẻ khoảnh khắc dưới bình luận hoặc gửi thư về [email protected]. Mỗi mẩu chuyện sẽ được trân quý trong “Ritual of Realm.”

Cảm ơn vì đã đi cùng tôi qua mái ngói xưa. Mãi khi trăng lên, xin nhớ: Memory is Power. Signal is Control.


Share this article

Similar Posts

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *