Từ Mộng

Viết để giữ lấy những điều nhỏ bé nhất – trước khi chúng biến mất khỏi trí nhớ của cả một dân tộc.

Từ Mộng - Bóng tre trong mộng

Lời từ cõi mộng, chữ từ miền nhớ.
Tôi không viết để dạy,
Tôi viết để nhớ.
Để giữ lại những thanh âm cũ kỹ mà ai đó trong đời đã quên.
Một tiếng thở dài của mẹ.
Một ánh mắt nhìn về hướng tổ.
Một chiếc chiếu cói cũ vắt qua hè nhà.
Tất cả, là chữ.
Chữ ấy, tôi gọi là Từ Mộng.

Người bán hàng rong Việt Nam đội nón lá chở bánh mì trên xe đạp qua con phố cũ – hình ảnh gợi nhớ tiếng rao ký ức trong Từ Mộng.
Phụ nữ gánh nước – biểu tượng của vẻ đẹp truyền thống, tảo tần và kiên cường của người phụ nữ Việt Nam xưa.
Chiếc ghế nhựa đỏ đặt trên vỉa hè phố Việt, phía sau là dãy ghế xanh đỏ mờ dần trong không gian đường phố – biểu tượng văn hóa vỉa hè đang dần biến mất.
Hình ảnh trầm mặc gợi nét chữ lễ nghi truyền thống Việt Nam
Từ Mộng

Những giấc mơ nhỏ giữ lấy phần hồn đang mờ đi của người Việt.

Từ Mộng là nơi lưu giữ những ký ức mềm – tiếng rao đã tắt, dáng ngồi thấp trên ghế nhựa đỏ, lời ru của mẹ, con hẻm cũ, những biểu tượng thị giác bình dị đang bị xóa khỏi đời sống Việt. Chúng tôi viết để chống lại sự lãng quên, để mỗi bài viết là một hạt giống ký ức (memory seed) gửi về tương lai. Đây không chỉ là hoài niệm – mà là hành động.

Bóng Tre – Nơi những điều không ai nhớ được viết lại.

Bóng Tre là tiếng vọng dịu của Từ Mộng – nơi viết về những cảm giác mong manh, những mảnh hồn chưa gọi thành tên, những chi tiết nhỏ trong đời sống người Việt đang phai dần. Không luận lý. Không giảng giải. Chỉ là lắng nghe. Và viết xuống – như một lời thì thầm giữa đêm, gửi cho người nào còn nhớ.

“Tôi viết những điều không ai nhớ,
Nhặt tiếng thở dài cũ giữa chiều mưa.
Là bóng tre xưa không ai đứng đợi,
Nhưng vẫn che đời bằng gió và hương xưa.”

Bóng Tre